Mùi hương trong sáng của cô bé ấy, khuôn mặt, làn da mịn màng, mái tóc, bầu ngực, vòng eo thon thả, cặp đùi mọng nước, chiếc quần lót, đôi tất, chiếc cặp… tất cả, anh đều muốn chạm vào. Là một gã nhân viên văn phòng chẳng tìm thấy niềm vui gì trong cuộc sống, khoảnh khắc duy nhất khiến tôi say đắm chính là ngắm nhìn cô gái xinh đẹp, da trắng muốt và thuần khiết ấy trên chuyến tàu quen thuộc mỗi ngày. Rồi một hôm, tôi… đã làm điều đó. Chikan với cô bé. Tên em ấy là Sakakibara Moe-chan, hình như vậy. Chào em. Vải váy đồng phục mịn màng như nhung, sờ vào mà thích mê. Cặp mông em mềm mại, ấm áp như bánh mochi. Anh sẽ vuốt ve nhẹ nhàng thôi, em đừng lo. Yên tâm đi, không sao đâu. Rồi, anh chạm đến nơi mà mọi gã đàn ông đều mơ ước – qua lớp vải quần lót, vào vùng kín của em. Nó ướt át. Em có bạn trai rồi cơ mà. Em ghét những ông chú như anh, phải không? Thế mà… sao nó lại ướt thế này?